Đúng vậy, tôi không còn trinh nhưng anh và tất cả mọi người không có quyền khinh tôi dù viện bất cứ lý do nào.
Gửi người đàn ông tôi đã từng yêu thương nhất!
Em sẽ không xưng là em mà xưng là tôi với anh trong thư này. Bởi vì khi xác định viết lá thư cuối cùng này cho anh, tôi đã suy nghĩ rất kỹ. Có thể nói chưa khi nào tôi bình tâm, thanh thản và tự tin như lúc này.
Nói thực, suốt gần 1 tuần nay, cứ hình dung khuôn mặt bất ngờ và đầy thất vọng của anh, ánh mắt khinh thường của anh, thái độ không muốn chạm vào người tôi của anh, tôi đã hiểu ra tất cả.
Tất cả chỉ vì tôi đã thú nhận đến thật thà, dại dột mà anh có thái độ lạnh lùng, ích kỷ và khó hiểu đó. Anh đã hỏi “Nếu chúng mình "yêu thật sự", anh sẽ là người đàn ông đầu tiên của em chứ?”. Câu trả lời của tôi là “Em xin lỗi nhưng anh không phải người đầu tiên của em!”.
Và thế là, anh tránh mặt tôi, anh nhắn tin nói cần phải suy nghĩ lại về mối quan hệ này.
Bạn bè thân nói sao tôi dại thế. Sao không nói với anh vẫn còn trinh dù thực tế đã mất rồi và sau đó âm thầm đến bệnh viện mà vá lại tấm màng đã mất.
Anh hỏi “Nếu chúng mình "yêu thật sự", anh sẽ là người đàn ông đầu tiên của em chứ?”.
Nhưng... em chẳng còn là gái trinh!
Tôi biết nếu làm như vậy, anh sẽ vui mừng, sẽ yêu tôi nhiều hơn. Nhưng tôi không bao giờ muốn nói dối cũng như tiếc nuối về những gì đã nói, đã làm. Và cả 1 lí do quan trọng hơn, bản thân tôi không thấy tôi mất trinh là lỗi lầm gì to lớn để phải che giấu.
0 nhận xét