Em một mình đi trên con đường đầy sỏi, bất chợt khóe mắt lại cay khi nhớ về bàn tay anh ngày đó. Anh đặt vào tay em viên sỏi trắng, rồi nắm chặt, anh bảo: "Anh sẽ mãi bên cạnh em, cùng em đi qua những khó khăn cuộc sống, em nhé…”
Mùa xuân lạnh…
Những cơn gió nhẹ cuối đông giao mùa làm lòng người se lạnh. Còn em, anh biết không, trái tim em dường như đang khóc. Khóc cho tình yêu tan vỡ, cho những mùa xuân tiếp theo em sẽ phải một mình trên con đường rợp vàng những cánh hoa mai.
Nhớ không anh? Những chặng đường anh dắt tay em đi qua. Một năm bốn mùa, em cùng anh đi qua bốn mùa yêu thương, bốn mùa thử thách. Anh bảo anh sẽ cho em hơi ấm khi mùa đông tràn về, sẽ là cơn gió mát cho mùa hè của em dịu nóng, sẽ chở em trên chiếc xe đạp đi nhặt lá thu rơi xếp thành tên hai đứa. Và sẽ ngồi chờ đồng hồ điểm 12h cùng em đón giao thừa, cùng em cộng vào cho mùa xuân hai ta thêm một tuổi, là thêm một nấc thang tình yêu mới…
Thế nhưng, cơn gió cuối đông năm nay đã đem anh đi xa cuộc đời em, mà chưa đợi mùa xuân của hai đứa trở lại.
Nhớ không anh? Những chặng đường anh dắt tay em đi qua. Một năm bốn mùa, em cùng anh đi qua bốn mùa yêu thương, bốn mùa thử thách. Anh bảo anh sẽ cho em hơi ấm khi mùa đông tràn về, sẽ là cơn gió mát cho mùa hè của em dịu nóng, sẽ chở em trên chiếc xe đạp đi nhặt lá thu rơi xếp thành tên hai đứa. Và sẽ ngồi chờ đồng hồ điểm 12h cùng em đón giao thừa, cùng em cộng vào cho mùa xuân hai ta thêm một tuổi, là thêm một nấc thang tình yêu mới…
Thế nhưng, cơn gió cuối đông năm nay đã đem anh đi xa cuộc đời em, mà chưa đợi mùa xuân của hai đứa trở lại.
Em một mình đi trên con đường đầy sỏi, bất chợt khóe mắt lại cay khi nhớ về bàn tay anh ngày đó. Anh đặt vào tay em viên sỏi trắng, rồi nắm chặt, anh bảo: "Anh sẽ mãi bên cạnh em, cùng em đi qua những khó khăn cuộc sống, em nhé…”. Em ôm anh hạnh phúc, nghĩ về màu xuân sắp tới, hai đứa sẽ cùng nhau về quê em, rồi về quê anh, ra mắt hai gia đình…Thế mà mùa xuân đó sẽ chỉ là ước mơ trong em.
Nhớ không anh? Năm đầu tiên hai đứa quen nhau, anh bảo muốn về nhà em ăn Tết, nhưng em không đồng ý vì sợ. Sợ cảm giác mình đã lớn, đã có người yêu rồi. Sợ mẹ mắng vì còn học mà yêu. Em nhớ về anh những ngày Tết đầu tiên có anh trong cuộc đời. Xuân năm ấy trong em thật đáng yêu, tin nhắn của anh lúc 12h: “Tình yêu của anh, thêm một tuổi sẽ yêu anh nhiều hơn nhé, mãi hạnh phúc bên anh, cô bé ngốc của anh".
Em mỉm cười. Nhìn ông mặt trời lên cao và đón một mùa xuân xa anh nhưng hạnh phúc tuyệt vời vì em biết rằng anh luôn ở đâu đó bên cạnh em. Những cánh hoa mai vàng trước sân khoe sắc, như tình yêu ta đang nở những yêu thương ngọt ngào.
Nhớ không anh? Năm thứ hai, em muốn anh về quê em nhưng lại sợ. Vậy là chuyến tàu ấy anh lại tiễn em về quê trong nước mắt nhạt nhòa em rơi. Anh bảo:" Năm sau anh sẽ về cùng em dù em không đồng ý, ngốc à”. Em xé lịch ngày 29. Vậy là hôm nay cũng là ngày Valentine. Em buồn vì nghĩ không được cùng anh đi dạo cầu ánh sao như những cặp đôi khác. Tiếng pháo đón năm mới vang lên, cuộc gọi của lúc 12h. Em hạnh phúc và ấm áp vô cùng, giây phút ấy cũng là giây phút khẳng định tình yêu của anh và em. Anh tặng em ca khúc avlentime chờ. Em chợt khóc vì hạnh phúc lắm anh ơi…
Những tháng ngày cùng anh vượt qua bao thử thách, em đều khắc ghi vào trang nhật ký tình yêu đầu đời của người con gái. Đi qua hai mùa xuân xa nhau khoảng không địa lý nhưng trong em luôn ấm áp tình yêu và nỗi nhớ anh dành cho riêng em. Em luôn dặn lòng phải cố gắng vun đắp tình yêu này, để cùng nhau khắc tuổi cho những mùa xuân tiếp theo của anh và em.
Thế nhưng sao giờ đây em lại một mình thế này. Một mình trên con đường đầy sỏi và lá rơi. Anh chạy theo tình yêu mới, bỏ mặc em với khối kỷ niệm ngổn ngang đã qua. Em tự hỏi “Em đã làm gì sai hay tình yêu của anh trong em đã chết mất rồi ?”.
Một mùa xuân mới đang bên thềm, nhưng anh đã lấy mất của em niềm tin vào cuộc sống. Không còn anh cùng nắm tay em khắc tuổi cho mùa xuân năm nay.
Cành hoa mai sẽ không còn khoe sắc lung linh như trước nữa, tiếng pháo đón giao thừa sẽ tĩnh lặng hơn xưa. Không một tin nhắn và cuộc gọi nào từ anh khi đồng hồ điểm 12h nữa. Xuân một mình, em bước những bước đi nặng trĩu, còn anh, ở một nơi nào đó đang cùng ai đi tìm những mùa xuân mới hơn chăng, đẹp hơn chăng…?
Đóng lại trang nhật ký tình yêu đầu đã nhòe đi những dòng chữ yêu thương, chợt em nhạt nhòa nước mắt khi giai điệu Valentime chờ đâu đó vang vọng…
“Cầm chặt tay nhé này người dấu yêu. Đặt lên môi hôn muôn ngàn tiếng yêu. Bờ môi ấy vẫn dịu dàng chờ dón nụ hôn say mê băng qua thời gian. Baby I'm never make you cry, Wish you were here with me tonight. Ngày valentine 1 mình ngồi nhớ về nơi dấu yêu lúc xưa, rằng trong tim mình vẫn còn nhau...”
Mùa xuân này em lạnh lắm anh biết không...?
0 nhận xét